Pair of Vintage Old School Fru
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Ác ma tổng tài, anh hổn đản


phan 30

 ₪ Chương 151
 "Khả Tâm đâu? Vì sao cô ấy không ở đây , mày đem cô ấy đi đâu rồi?" Đối mặt
 với họng súng của Tần Hữu Minh , điều đầu tiên Tư Đồ Viêm không phải nghĩ là
 làm sao để trốn chết mà là lo lắng cho sự an nguy của Lâm Khả Tâm .
 Với vấn đề của Tư Đồ Viêm , Tần Hữu Minh cảm thấy nghi hoặc nhưng chính là
 chợt loé qua mà thôi: " Vừa rồi lúc tao đi cô ta còn ở đây , về phần bây giờ ở đâu
 tao cũng không rõ , không chừng đã chạy trốn rồi cũng nên , bất quá điều tao rõ
 chính là sinh mệnh của mày coi như xong."
 Tần Hữu Minh hung ác nhìn Tư Đồ Viêm.
 "Tao vốn định sẽ giết người phụ nữ mày yêu nhất , cho mày cả đời phải thống
 khổ nhưng nếu hiện tại cô ta đã mất tích tao liền giết mày cho đỡ mệt , bằng
 không cơ hội tốt như bây giờ sẽ không có lần thứ 2 , mày nói có phải hay không ,
 Tư Đồ Tổng Tài?" Tần Hữu Minh cũng không vội vả hạ cò , anh muốn nhìn thấy
 Tư Đồ Viêm sợ hãi , thậm chí phải quỳ xuống cầu xin mình , nhưng điều làm cho
 Tần Hữu Minh thất vọng chính là , trên Tư Đồ Viêm ngoại trừ lo lắng thì không
 còn gì ..
 "Khả Tâm đã chạy thoát . . . . . .thì phải nói cô ấy vẫn còn sống? Thật tốt quá. . . . .
 .Tốt quá. . . . . ." Nhìn thấy Tư Đồ Viêm vui sướng tự nói , điều này kém xa sự
 mong chờ vọng tưởng của Tần Hữu Minh , làm cho hắn không vui nhíu mày .
 "Chính mày phải chết , cư nhiên còn tâm tình quan tâm đến sự an nguy của nữ
 nhân kia , chẳng lẽ mày không sợ sao?"
 "Tao đương nhiên sợ hãi."
 Tư Đồ Viêm thừa nhận làm Tần Hữu Minh có chút ngoài ýmuốn , bởi vì người
 cao ngạo giống Tư Đồ Viêm , như thế nào có thể bỏ sĩ diện thừa nhận mình sợ
 hãi? Nhưng lời nói kế tiếp của Tư Đồ Viêm làm cho Tần Hữu Minh thiếu chút
 nữa hộc máu chết .
 "Tao sợ hãi chết rồi sẽ không được gặp Khả Tâm nữa."
 Nói đến 2 chữ 「Khả Tâm 」 , vẻ mặt của Tư Đồ Viêm thật ôn nhu , Tần Hữu
 Minh thậm chí hoài nghi người trước mặt mình có phải là Tư Đồ Viêm hay
 không?
 "Không , này không phải tôi mong muốn , tôi không muốn như thế." Tần Hữu
 Minh gần như phát điên gào thét lên
 "Tao —— Tần Hữu Minh nhận định đối thủ , cái lãnh huyết vô tình Tư Đồ Viêm
 đâu rồi? hiện tại làm tao thất vọng quá."
 Cho dù giết chết Tư Đồ Viêm , hắn cũng không hề cảm thấy một chút gì thắng lợi
 sung sướng .
 Nhưng Tần Hữu Minh cũng không buông súng , mà chỉ vào đầu Tư Đồ Viêm ,
 dùng ngữ khí biến thái run rẩy nói: " Tao biết mày nhất định cố ỷ giả vờ , để tao
 không giết mày đúng không? Nói cho mày nghe tao sẽ không dễ mắc mưu vậy
 đâu."
 Nói xong , Tần Hữu Minh đem ngón trỏ chuyển sang còi súng .
 "Giết tao sẽ làm mày khoái hoạt sao?Niệm Tề?"
 Ngay tại thời khắc mấu chốt , Tư Đồ Viêm bỗng nói ra một câu , biểu tình của
 Tần Hữu Minh trở nên kinh ngạc .
 "Mày ...mày biết tao là ai. . . . . .Mày khi nào thì biết đến?"
 Nghe vậy , Tư Đồ Viêm chỉ bình thản trả lời: " Từ lúc đầu tiên gặp mày tao đã
 hoài nghi thân phận của mày."
 "Không đúng , tao che dấu kĩ vậy , mày không có khả năng phát hiện." Tần Hữu
 Minh không tin quát cáu
 Tư Đồ Viêm nhún nhún vai: "Quả thật mày che dấu rất kỹ nhưng không có sự
 hận ýsâu của mày với tao thì tao đã không biết , vì ánh mắt của mày đã bán đứng
 mày , khi tao phát hiện ra mày hận tao , tao chỉ biết đây nhất định không phải lần
 đầu tiên chúng ta gặp nhau , mà tao khẳng định trong quá khứ giữ chúng ta đã
 xảy ra chuyện gì , vì vậy tao liền phái người điều tra tư liệu của mày ——Mục
 Niệm Tề"
 Nghe được cái tên kia , nguyên bản Tần Hữu Minh đang kích động thì trở nên
 luống cuống: " Không cần , đừng dùng tên đó gọi tao , người đàn ông kia không
 xứng để tao mang theo dòng họ hắn , tao hận ông ta."
 "Tại đây chúng ta hai cái có điểm nhất trí a." Tư Đồ Viêm ngữ khí trào phúng nở
 nụ cười , còn hơn cười nhạo Tần Hữu Minh phát điên , cũng như cười nhạo vận
 mệnh đã an bài .
 Lời nói của Tư Đồ Viêm làm cho Tần Hữu Minh gào ra: " Tao và mày không
 giống nhau , mày so với tao may mắn hơn ! Mục Viêm."
 Hồi lâu chưa từng nghe tới tên này , cư nhiên Tần Hữu Minh lại đề cập , vẻ mặt
 Tư Đồ Viêm cũng trở nên mất tự nhiên .
 Đúng vậy , thật ra nguyên bản người mang họ Mục Không phải chỉ là Tần Hữu
 Minh mà còn có Tư Đồ Viêm .
 Theo ýnghĩa mà nói , anh cùng Tần Hữu Minh là "Huynh đệ" cùng cha khác mẹ .
 Mà anh , cũng rất hận dòng họ này , đã cấp người đàn ông mang giống họ với
 anh.
 Năm đó , Mục Phong ——Ba của Tư Đồ Viêm ăn chơi trác táng, điển hình của giới
 công tử ăn chơi, ỷ lại vào ba có tiền nơi nơi điều tiêu xài phung phí .
 Sau khi Mục Phong gặp được mẹ của Tư Đồ Viêm , cũng đối với mẹ anh nhất
 kiến chung tình , triển khai một loại phương thức theo đuổi .
 Vì theo đuổi mẹ anh , Mục Phong biểu hiện vì bà mà ông ta cải tà quy chánh , rốt
 cuộc cũng lấy được trái tim của mẹ Tư Đồ Viêm , đắc thắng ôm mỹ nhân về.
 Nhưng sau khi cưới mẹ anh , Mục Phong liền khôi phục bản tính , hơn nữa càng
 lúc ông càng chán nản cuộc hôn nhân giữa bọn họ , liền bắt đầu ăn chơi đàng
 điếm bên ngoài , trải qua những cuộc tình 419.
 Thậm chí sau khi mẹ anh mang thai , Mục Phong còn có tiểu tam , hơn nữa
 không e dè mang người phụ nữ đó đến ở gần công ty , mấy ngày mấy đêm không
 về ở lại với người đàn bà đó , để cho một mình mẹ anh một bóng một hình với
 bốn bức tường.
 Ở trong ấn tượng về thời thơ ấu của Tư Đồ Viêm , ba ba của anh thường xuyên
 vắng nhà , cho dù trở lại không đối xử với mẹ anh lạnh như băng thì cũng uống
 rượu đánh chửi bà , nên anh hi vọng ông ta đừng về nhà nữa.
 Nhưng lúc ông ta không về thì anh lại luôn thấy mẹ anh khóc , mà điều đó làm
 cho anh rất đau lòng .
 Sau này , anh nghe bọn hạ nhân trong nhà bàn tán anh mới biết , nguyên lai ba
 anh bên ngoài có người phụ nữ khác nên mới không trở về , hơn nữa nghe nói
 người đàn bà đó còn có đứa con tên là Mục Niệm Tề .
 Vì thế có một ngày , Tư Đồ Viêm thừa dịp người khác không để ý, lén trốn đến
 gần công ty Mục Phong , hơn nữa ngồi chồm hổm đến trưa.
 Ngày đó Tư Đồ Viêm vẫn là đứa trẻ , mà trời rất nóng nên anh phơi nắng liền bị
 xỉu đi , anh thấy ba của mình nói cười một bên kýtúc xá đi tới.
 Tay trái Mục Phong ôm một người phụ nữ đẹp , bên phải ôm một đdứa nhỏ ít
 hơn tuổi hơn anh một chút , đương nói vui vẻ Mục Phong còn nhẹ nhàng nhéo
 má đứa nhỏ .
 Như vậy so với anh và mẹ anh , bọn họ ba người giống một nhà vui vẻ nhưng
 thật ra Tư Đồ Viêm mới là kẻ dư thừa .
 Cho đến bây giờ anh chưa từng thấy bộ dạng ôn nhu này của ba anh , kia nhẹ
 nhàng làm cho anh thật đau xót , anh thậm chí hận không để đem đứa nhỏ trong
 lòng ngực Mục Phong lôi xuống , để cho đừng đoạt đi ba của anh nhưng banh
 chính là ngơ ngác nhìn tại chỗ không nhúc nhích..
 Cứ như vậy , Tư Đồ Viêm và Mục Phong đụng nhau
 Tư Đồ Viêm còn nhớ rõ lúc Mục Phong thấy anh , trên mặt sự yêu mến không
 còn , ngược lại không chút nào che đậy sự chán ghét: "Mày ở đây làm gì? Là mẹ
 mày kêu mày tới đây sao? Đàn bà đê tiện."
 Ngữ khí chán ghét của ông ta làm cho Tư Đồ Viêm rơi lệ , anh nhẹ nhàng gọi " Ba
 ba. . . . . ."
 Kêu xong từ này , Tư Đồ Viêm cảm giác một trận thiên toàn địa chuyển sau đó
 trước mặt tối sầm , hoàn toàn mất đi ýthức.
 Lúc tỉnh lại , Tư Đồ Viêm bị tiếng răn dạy cùng tiếng khóc của mẹ mình làm cho
 bừng tỉnh , anh chậm rãi bò xuống giường đến cạnh cửa lặng lẽ nhìn ra ngoài.
 Chỉ thấy Mục Phong tức giận quở trách mẹ , hơn nữa còn động tay động chân ,
 không chấp nhận để cho mẹ bị khi dễ nữa , Tư Đồ Viêm liền xông ra ngoài . . . . . .
 ₪ Chương 152
 Tư Đồ Viêm xông ra , dùng hết sức ôm lấy cánh tay của Mục Phong: " Không
 được đánh mẹ tôi."
 Nhưng hành động này của Tư Đồ Viêm càng làm cho Mục Phong tức hơn , ông ta
 hung hăng vung tay , làm cho Tư Đồ Viêm văng ra tường.
 "Viêm Nhi" Nhìn cảnh này , mẹ Tư Đồ Viêm thét chói tay , bà chạy lại gắt gao ôm
 anh vào trong lòng ngực.
 "Mục Phong , sao ông có thể nhẫn tâm như vậy , Viêm Nhi là con ruột của ông
 sao ông lạilàm vậy với nó , ông đúng là không còn một chút lương tâm."
 Đối với sự chỉ trích của mẹ Tư Đồ Viêm , Mục Phong chính là khinh thường
 cười: " Con tôi? A , ai biết nó có phải là con hoang không?Hừ"
 "Ông thế nào lại nói vậy? Tôi chỉ có một mình ông , ông dựa vào cái gì mà nói xấu
 tôi."
 "Nói xấu bà? Lúc trước hàng đêm tôi không về , bà lại bỗng có con , đây là nói xấu
 sao? Nói cho bà biết , lão tử đây sở dĩ không ly hôn chính là không muốn để bà và
 tình nhân ở cùng chỗ , lão tử phải trói buộc bà cả đời , cho bà thống khổ cả đời ,
 chính tự giải quyết tốt đi".
 Nói xong câu này , Mục Phong đóng sầm cửa lại ly khai nhà , trong phòng chỉ còn
 lại Tư Đồ Viêm và mẹ của anh cùng âm thanh khóc nức nở.
 Thấy mẹ mình khóc , Tư Đồ Viêm muốn ngất đi , cái gì cũng không biết thì tốt rồi
 nhưng cảm giác trên lưng đau đớn làm cho anh không thể ngủ , mà trong lòng
 đau hơn nên nhiều năm rồi anh chưa bao giờ có giấc ngủ nào yên .
 Sau khi nghe bọn người hầu nói người đàn bà tiểu tam kia tự sát nhưng Mục
 Phong như trước vẫn không về nhà mà bên ngoài tiếp tục ăn chơi đàng điếm .
 Thẳng cho đến một ngày , trong nhà truyền đến tin nghe nói vì uống rượu quá độ
 mà Mục Phong bị ngộ độc rượu chết , biết được tin này , Tư Đồ Viêm một chút lệ
 cũng không có rơi mà ngược lại anh thấy chính mình được giải thoát rồi.
 Về phần mẹ của anh , vốn sức khoẻ đã yếu huống chi cuộc sống sau hôn nhân quá
 tra tấn bà nên khiến bà càng yếu hơn , hơn nữa Mục Phong làm cho bà không ít
 đả kích , nên không lâu sau bà cũng qua đời .
 Mẹ mất làm cho Tư Đồ Viêm không ít đả kích , anh thậm chí cho rằng chính Mục
 Phong đã cướp đi mạng sống của mẹ mình , nên mang theo ýtức trả thù , sau khi
 mẹ anh chết chuyện đầu tiên anh làm chính là mang họ của mình sửa lại thành
 họ mẹ .
 Tư Đồ Viêm cảm thấy dù sao Mục Phong cũng xem anh là con hoang kia rõ ràng
 anh cũng chưa từng có người ba nào tên Mục Phong , từ nay về sau trên thế giới
 chỉ có Tư Đồ Viêm chứ không có ai tồn tại tên là Mục Viêm.
 Nghĩ vậy , Tư Đồ Viêm nhíu mày .
 " Tần Hữu Minh , mày cảm thấy tao may mắn hơn sao? Nực cười , lúc mày cùng
 mẹ mày và Mục Phong đi nơi nơi du ngoạn , cả nhà tốt đẹp , thì tao chỉ ở nhà đối
 mặt với vách tường lạnh như băng , đơn giản là tao không muốn thấy mẹ tao rơi
 nước mắt , vậy gọi là may mắn hơn so với mày sao?"
 Bị Tư Đồ Viêm chất vấn , Tần Hữu Minh có chút nghẹn lời nhưng anh vẫn không
 chịu buông tha: " Ít nhất , ít nhất cuối cùng ông ta nhận mày là con , đem tài sản
 giao hết cho mày , còn tao thì sao? Tao bị ông ta ném vào trong cô nhi viện tự
 sinh tự diệt."
 "Khi tao đói bụng , bị đứa nhỏ khác khi dễ tôi không tự chủ nghĩ đến mày áo cơm
 không lo hưởng thụ tài sản , mày có biết tao hận ông ta bao nhiêu không?"
 "Đều là con ông ta dựa vào đâu mà khác nhau đến vậy , liền bởi vì mẹ mày là vợ
 chính còn mẹ tao là Tiểu Tam sao? Tao không phục."
 "Cho nên tại lúc đó tao trong lòng đã thề chỉ cần tao có cơ hội tao nhất định phải
 trả thù tất cả , tao muốn cho mày nếm thử chút tư vị thống khổ mà lúc đó tao
 phải chịu , cho nên dù đổi công lao cả đời cũng không sao , hiện tại mày xuống
 địa ngục đi."
 Nguyên bản Tần Hữu Minh đã muốn đưa súng một lần nữa về phía Tư Đồ Viêm
 nhưng Tư Đồ Viêm chỉ thản nhiên nói một câu: " Mày biết vì sao ông ta không
 nhận mày làm con không? Bởi vì mày quả thật không phải con ruột của ông ấy."
 "Mày nói gì? Điều đó không có khả năng."
 Lời nói của Tư Đồ Viêm như sét đánh ngang tai , chấn động Tần Hữu Minh làm
 súng cũng rơi xuống mặt đất.
 Tư Đồ Viêm thấy vậy cũng không vội vã giành súng mà tiếp tục thản nhiên nói: "
 Lúc trước Mục Phong đem mẹ của mày ở nhà trọ lại phái một người âm thầm
 chiếu cố bà , một thời gian sau bọn họ xảy ra quan hệ , và đã sinh ra mày."
 "Mục Phong biết chuyện bà ta mang thai còn tưởng rằng mày là con ruột của ông
 ta , nên mỗi ngày đều bên cạnh bà , không cho người đàn ông kia chiếu cố mày
 nữa , Mục Phong an bài anh ta đi làm việc khác nên mày chưa bao giờ thấy người
 đàn ông đó cả."
 "Sau đó đi thử máu , Mục Phong mới phát hiện ra nhóm máu của mày và ông ta
 không giống nhau liền chất vấn mẹ của mày , còn kêu bà ta xác nhận tình nhân là
 ai , vốn bà ta định che giấu , tinh thần cộng thêm sự khẩn trương , hơn nữa
 không muốn làm liên luỵ đến ba ruột của mày nên bà ta thắt cổ tự sát."
 "Mà giống như tính cách máu lạnh của Mục Phong , đối với đứa con giả ở chung
 lâu vậy cư nhiên ông ta không hề quan tâm chuyện tình nghĩa cũ gì liền đem mày
 ném vào trong cô nhi viện , cũng là chân tướng thật tác phong của ông ấy."
 "Không chỉ thế , ông ta còn túm tao đến bệnh viện bắt tao làm xét nghiệm máu
 bằng không thế nào ông ta lại giao tài sản cho tao?"
 Nghe được tất cả sự thật này , Tần Hữu Minh không thể tin nổi , bởi vì tất cả đã
 phá vỡ những gì anh nghĩ lúc trước.
 "Không có khả năng , không có khả năng ! Tao không biết những điều này , mày
 sao có thể biết để kể lại? Này nhất định là mày bịa ra để gạt tao , tao sẽ không
 tin." Tần Hữu Minh bịt lổ tai lại hét lớn
 Tư Đồ Viêm thở dài: " Tao không lừa mày , vì lúc ấy mẹ mày có viết thư cho ba
 mày , nên những điều đó là tao và ba ruột của mày nhìn thấy."
 "Ba ruột của tao? Mày biết ông ấy là ai?" Tần Hữu Minh không thể tin , hỏi han.
 "Thật ra người đó rất quen thuộc với mày. . . . . ." Dừng một chút , Tư Đồ Viêm
 mới nói ra thân phận người kia: " Đó là cha nuôi của mày , Tần Lão —— Đổng Sự
 Trưởng trước của Tập Đoàn Tần Thị."
 "Tần Lão? Ông ấy là cha ruột của tao? Điều này sao có thể?" Tần Hữu Minh hung
 hăng quơ tay: " Ba ruột của tao không phải dưới quyền của ba mày sao? Làm sao
 có nhiều tiền mà xây nên một cái xí nghiệp lớn vậy?"
 Đối với sự nghi hoặc của Tần Hữu Minh , Tư Đồ Viêm không trực tiếp trả lời mà
 chỉ hỏi vấn đề: " Mày có biết Tần Lão đã làm giàu thế nào không?"
 "như thế nào?"
 Tần Hữu Minh không biết Tư Đồ Viêm hỏi cái này để làm gì mà Tư Đồ Viêm chỉ
 nở nụ cười châm biếm , nói một đoạn không liên quan đến vấn đề này: " Lúc
 trước khi tao nhận được di sản của Mục Phong , quả thật di sản của ông ta rất ít ,
 thậm chí không đủ phí sinh hoạt cho tao và mẹ tao trong vòng 2 năm , tao biết
 trời sanh ông ta đã rất phung phí , tiêu tiền như nước , nhưng lấy tài lực của Mục
 Gia thì cũng khôngkhiến cho ông ta trong thời gian ngắn nhưthế mà bại sản. . . . .
 ."
 "Ýmày là. . . . . ." Dường như Tần Hữu Minh hiểu ra được cái gì .
 "Đúng vậy , chính là tâm phúc của Mục Phong , ba ruột của mày đã âm thầm lấy
 tài sản của Mục Gia mà dùng , nên có lẽ sau đó cũng là nguyên nhân ông ta giúp
 tao phát triển Tư Đồ Xí Nghiệp , này coi như bồi thường cho tao đi?"
 "Nhưng mà. . . . . .Nhưng mà nếu ông ta là cha ruột tao vì cái gì lúc trước không
 trực tiếp nhận tao mà chỉ làm cho tao ăn nhờ ở đậu từng ấy năm?"
 Tần Hữu Minh vẫn là không nghĩ ra , nhưng tất cả đều có nguyên nhân của nó.
 "Sở dĩ năm đó Tần Lão có thể xây dựng nên công ty lớn như Tần Thị cũng không
 phải chỉ vì ông ta vận dụng tài sản của Mục Gia mà còn một nguyên nhân trọng
 yếu —— ông ta cùng thiên kim tiểu thư của tập đoàn tài chính kết hôn , hay nói
 cách khác ông ta ở rể cho Tần Gia , thành con rể của Tần Gia , thậm chí còn thay
 đổi họ Tần mới có thể tiếp quản Tần Thị Xí Nghiệp , bất quá cũng vì ông ta thay
 đổi họ mà khi tìm mày ông ta mất rất nhiều thời gian."
 "Vì liên quan đến chuyện ở rể , nên ông ta ở trong Tần Gia cũng không có nhiều
 quyền lợi , nên nếu ông ta nhận mày làm con ruột phỏng chừng Tần Gia khẳng
 định sẽ không tha cho ông ta nên ông ta chỉ có thể nhận mày dưới danh nghĩa cha
 nuôi , đem mày từ trong cô nhi viện ra , hơn nữa lúc mày bị khi dễ ông ta cũng
 không dám đứng ra che chở cho mày , chắc là sợ người khác phát hiện ra quan hệ
 của 2 người đi?"
 "Sau này , phu nhân của Tần Lão chết , anh mới có thể có quyền hành , nhưng
 vẫn không dám nói cho mày biết sự thật , dù sao lúc trước khi ông ta không kết
 thúc nghĩa vụ cha ruột sủng ái mày nên ông ta không dám nói , phỏng chừng sợ
 mày biết sự thật sẽ hận ông ta?"
 "Nếu mày không tin , thì có thể tìm Tần Lão để làm xét nghiệm DNA , dù sao ông
 ta còn nằm trên giường bệnh."
 Tư Đồ Viêm phân thích hoàn toàn đúng chỗ làm cho Tần Hữu Minh một chút
 cũng khôg tìm ra lổ hỗng mà hoài nghi
 Bất quá , Tần Hữu Minh cũng hiểu được một chút , khó trách Tần Lão không
 đem công ty giao cho Tần Hiểu Linh mà giao cho chính anh. . . . . .Nguyên lai là
 như vậy. . . . . .
 Thì ra những gì anh nhận định cũng không phải không đúng , anh nghĩ chính ba
 mình và mình không có quan hệ huyết thống , đối với anh lạnh như băng , anh
 nghĩ đến mình không may mắn nên để cho chính mình ghen tị phá huỷ người
 khác , thì ra anh còn may mắn hơn rất nhiều. . . . . .
 Anh dùng cơ hồ toàn bộ sinh mệnh hận thù , lại hận sai người , Tần Hữu Minh
 quả nhiên cảm thấy chính mình thật là truyện cười
 "Vì cái gì phải nói cho tao những diều này? Làm cho thù hận trong tao giải thoát?
 Mày không phải rất hận tao sao? Không phải muốn thấy tao hận thù tiếp tục
 thống khổ sao?"
 "Thật ra tao có hận mày và mẹ của mày , tao hận hai người cướp đi ba ba , làm
 cho mẹ tao mỗi ngày đều khóc ,nhưng sau khi tao biết kết cục , tao mới phát hiện
 tao không có vui vẻ mà ngược lại sinh mệnh của chúng ta đều vì Mục Phong mà
 trở nên bi ai" Nói đến điều này , Tư Đồ Viêm không khỏi thở dài.
 "Sai lầm của Mục Phong tạo nên điều bất hạnh cho 2 gia đình , cùng tính cách
 lãnh khốc vô tình của chúng ta , mày xem , cuộc sống của chúng ta có phải vì ông
 ấy mà ngập tràn thù hận , trả thù không , tuy rằng ông ta đã chết nhưng vẫn phá
 huỷ đời tiếp theo . . . . . .Khi tao ýthức được điều này , tao liền quyết tâm phải
 buông thù hận với mày."
 "Nhưng mà. . . . . .Nếu mày không hận tao vì sao phải hao hết tâm tư , cướp đi
 30% cổ phần của Tần Thị?"
 Mang theo điểm hoài nghi , Tần Hữu Minh phản bác nói.
 Tư Đồ Viêm nhún vai:" Thì ra mày còn để ýchuyện 30% cổ phần. . . . . .Làm ơn ,
 đều là thương nhân , ai cũng vì lợi ích mà tranh đoạt , chuyện này không phải tự
 nhiên sao?"

₪ Chương 153 :
 "Nhưng nếu xuất phát từ lợi ích , theo năng lực của anh hoàn toàn có thể mang
 đến hơn 30% cổ phần , thậm chí có thể áp đảo cả vị trí chủ tịch , nhưng anh
 không có làm vậy , tại sao?"
 (TT : cái này thay đổi lại xưng hô nha , mày tao nghe nặng quá) T_T
 Tần Hữu Minh hỏi xong cũng không đợi Tư Đồ Viêm trả lời , liền thử giải đáp
 nói: " Ngay từ đầu tôi đã không rõ điểm ấy , hơn nữa vì cổ phần của tôi và anh
 cũng ngang nhau , chỉ cần anh thêm một chút cổ phần nữa thì vị trí chủ tịch tôi
 khó mà giữ được , nên tôi thuỷ chung lo lắng đề phòng , sợ một lúc nào đó anh
 giở thủ đoạn cướp đi vị trí chủ tịch của tôi , sau này tôi hiểu ra , anh chính là
 muốn dùng phương pháp để cuộc sống hằng ngày của tôi thật khó khăn , mỗi
 một ngày đều không sống tốt , đúng hay không?"
 Với sự hoài nghi của Tần Hữu Minh , Tư Đồ Viêm chỉ là giễu cười " A , xem ra tôi
 và anh nói chuyện nhiều như vậy anh vẫn là không tin tôi. . . . . .Bất quá cũng
 đúng , vốn thanh danh của tôi cũng không tốt" , dừng một chút Tư Đồ Viêm giải
 thích thêm :"Thành thật nói cho anh hiểu tôi chưa bao giờ nghĩ tới độc chiếm
 Tần Thị cả , tuy rằng anh làm cho sự nghiệp của Tần Thị trở nên khó khăn ,
 nhưng tôi một chút cũng không lạ , nó cũng không phải một tay tôi xây dựng nên
 lấy lại cũng không có cảm giác gì , mà tôi phải mua Tần Thị là vì phải báo đáp
 Tần Lão nên không muốn nó phải đóng cửa , dù sao năm đó không có Tần Lão thì
 Tư Đồ Xí Nghiệp cũng không thể đứng dậy".
 "Vậy vì cái gì mà anh cố tình phải có cổ phần giống tôi đều là 30%?" Tần Hữu
 Minh vẫn không hiểu được
 Tư Đồ Viêm nhún nhún vai: "Không có biện pháp , tuy rằng tôi không muốn làm
 tổng tài nhưng tôi cũng không thích người khác thay tôi làm vị trí trên , đương
 nhiên tôi không thể kiềm giữ cổ phần nhiều hơn nhưng tôi biết anh hận tôi , hiện
 tại tôi chỉ giữ đúng cổ phần ngang anh để ít nhiều anh nghĩ muốn giết tôi , nếu
 như tôi đoạt lấy Tần Thị còn không biết anh sẽ dùng thủ đoạn gì để đối phó với
 tôi? Hơn nữa tôi lấy 30% đó vốn cũng nên thuộc về tôi , năm đó Tần Lão lấy gia
 sản nhà tôi để mang lợi thì ít nhiều 30% đó cũng đáng."
 Nghe Tư Đồ Viêm giải thích , Tần Hữu Minh mới hiểu hết thảy phiền não là do
 chính anh mua dây buộc mình , anh kinh ngạc hết sức không khỏi có chút hổ
 thẹn .
 Tần Hữu Minh à Tần Hữu Minh , lần này đúng là khôn ngoan lầm chỗ , lấy lòng
 tiểu nhân đo với quân tử ...
 "Nếu như không có gì nữa tôi đi tìm Khả Tâm , tôi tin cô ấy hẳn là đã đến nhà của
 Cố Thiếu Kiệt." Tư Đồ Viêm tươi cười mang theo chút khẩn cấp cùng khẩn
 trương.
 Tần Hữu Minh nhất thời tỉnh ngộ , nguyên lai Tư Đồ Viêm vẫn là đùa giỡn : anh
 sở dĩ không nhanh không chậm đối với chính mình nói nhiều vậy , trên thực tế
 chỉ muốn kéo dài thời gian , miễn cho tâm mình hung ác , hảo hảo đem Lâm Khả
 Tâm trở lại —— Tư Đồ Viêm vẫn là muốn đảm bảo Lâm Khả Tâm đã bình yên vô
 sự.
 Tuy rằng Tần Hữu Minh không thừa nhận nhưng anh không thể không thừa
 nhận là mưu lược anh vĩnh viễn thua xa so với Tư Đồ Viêm .
 Nhưng lúc này đây , Tần Hữu Minh không vì đó mà giận ngược lại tiêu tan nở nụ
 cười , ngay tại lúc Tư Đồ Viêm chuẩn bị rời đi , Tần Hữu Minh gọi lại :" Tôi còn
 một vấn đề cuối cùng."
 "Cái gì?" Tư Đồ Viêm không quay đầu , hỏi lại
 Tần Hữu Minh do dự một chút , sau đó mở miệng: " Anh hận Tần Lão sao?"
 Tuy rằng Tư Đồ Viêm đưa lưng về phía anh nhưng Tần Hữu Minh nghe được Tư
 Đồ Viêm cười nhạo " A , nếu tôi hận ông ta thì còn có thể phái người bảo hộ sự
 an toàn của ông ta sao? Nếu như người tôi có thể hận thì chỉ có 2 người , một là
 Mục Phong , 2 là chính bản thân tôi."
 Nói xong câu này Tư Đồ Viêm định sẽ bỏ đi , nên anh không phát hiện Tần Hữu
 Minh ở đằng sau cầm nắm tay làm như một cái quyết định: " Chờ một chút ,
 đừng đi vội , hiện tại đi đến nhà Cố Thiếu Kiệt sẽ không thấy Lâm Khả Tâm."
 Tần Hữu Minh nói xong chỉ thấy Tư Đồ Viêm cứng đờ , sau đó anh quay đầu , nụ
 cười nguyên bản đã bị lo lắng và nghi hoặc thay thế: " Đây là ýgì? Anh không
 phải đem Khả Tâm giấu đến nơi khác chứ? Mau nói"
 Tần Hữu Minh liên tục lắc đầu: " Không phải , lúc trước Lâm Khả Tâm là ở đây
 nhưng vì phòng ngừa cô ấy trốn đi nên tôi kêu người trói tay chân cô ấy lại , nên
 tỷ lệ cô ấy tự chạy trốn là rất ít , tôi nghĩ có người vào đây mang cô ấy đi rồi." Nói
 xong , Tần Hữu Minh tiến lên , vỗ vỗ thư kí trên mặt đất , muốn hỏi xem đã xảy
 ra chuyện gì nhưng Tư Đồ Viêm đã mở miệng trước .
 "Chờ một chút , không cần , tôi biết là ai làm."
 "Ýngười anh nói là. . . . . ." Tần Hữu Minh đại khái cũng đoán được.
 Tư Đồ Viêm lạnh lùng nói: " Là Tần Hiểu Linh , ngoại trừ cô ta thì còn ai?"
 Ngoại trừ Tần Hiểu Linh thì còn có ai biết địa phương bí ẩn như vậy , cùng với
 tin tức Tần Hữu Minh bắt cóc Lâm Khả Tâm? Mà ngoại trừ cô ta thì ai có thể vì
 thích Tư Đồ Viêm mà làm chuyện điên cuồng?.
 Không chút suy nghĩ , Tư Đồ Viêm nhanh lấy điện thoại gọi cho Tần Hiểu Linh
 nhưng bên kia truyền đến giọng nữ lạnh như băng , báo cho Tư Đồ Viêm biết là
 Tần Hiểu Linh đã tắt máy .
 "Đáng giận" Tư Đồ Viêm nặng nề đập vào vách tường , sắc mặt cũng trở nên khó
 coi.
Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_31
Phan_32
Phan_33 end
Phan_Gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .